“Anh đưa em qua núi
– Chuyện tình thảo nguyên | Trần Tiến
Đêm đêm em nghe anh đàn
Năm tháng đi qua êm ấm trong căn nhà nhỏ chênh vênh
Đôi khi tình yêu vẫn thế, yêu nhau chỉ vì yêu nhau ồ lêu, ồ lêu”
Bọn mình ghé thăm một cái homestay đúng kiểu “lặng lẽ sapa” heo hút trên một triền núi nhìn xuống thung lũng Mường Hoa. Ngôi nhà nhỏ làm bằng gỗ thông, bước vào trong đã thấy ấm áp và loáng mùi thơm nhẹ. Hai anh chị chủ còn trẻ và mình cảm thấy đúng như cặp đôi trong Chuyện tình thảo nguyên của ns Trần Tiến vậy, nhìn họ chăm chút từng góc trong ngôi nhà từ những đồ gốm sứ nhỏ nhắn, những bụi hoa hồng nở rộ, những món ăn giản dị, thấy hai anh chị lui cui làm nhưng nét mặt rất kiểu niềm vui nhỏ len lỏi đâu đây, một sự hào hứng, mãn nguyện không tỏ thành lời. Mình lại nhớ tới nhà của Đen ở Phần Lan trong Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương, Đen bỏ lại nước Nhật phía sau cùng với quá khứ để xây dựng cho mình một tổ ấm, cùng chồng làm gốm mỗi ngày. Có những người tìm thấy cái đẹp của việc theo đuổi logic của những ý tưởng thuần tuý thì cũng có người tìm thấy bình yên khi tạo tác ra những sản phẩm hữu hình và đặt tâm hồn mình vào nó.
Lần đầu tiên mình thấy một biển mây lưu động kì ảo, lúc ẩn lúc hiện mà mình nói đùa với bạn là giống “yêu quái xuất hiện”. Người H’Mong cũng đã trang trí cổng nhà thờ một một loài cây lạ mà hỏi họ cũng không biết tên, vài cành đào cũng hé nụ, bên trong lò sưởi lửa bập bùng. Mình giống như Lữ trong chuyện tình của những hạt phong, nhẹ nhàng chúc mọi người một mùa Giang Sinh an lành!