Loading...

21-06-2014

21/6/2014 Ghi chép

Cuối tháng sáu tôi sẽ khởi hành những chuyến đi, quan trọng không phải là con tàu chuyển dịch mà là tôi xê dịch. Cái đó khó hơn nhiều. Tôi nghĩ việc tới đích cũng không quan trọng, du hành mới là quan trọng. Chỉ có những chuyến đi là quan trọng, lơ lửng giữa hai trạng thái, giữa nơi cư ngụ và chốn xa xăm, giữa đầm ấm tin cậy và hiểm họa. 
Sài Gòn những sáng sớm trời yên ả, những vũng nước còn đọng lại từ cơn mưa chiều hôm qua. Ngoài đường mọi người lái xe như vẫn còn ngái ngủ, ông xe ôm nhìn xa xăm như đang chờ đợi một người khách tới.Tôi thấy ghê sợ những con người xung quanh và cả chính mình nữa. Những giấc mơ ngày bỏ tôi đi bất ngờ, như người buôn mất hết vốn liếng vậy. Thật khó để tìm lại những mảnh vụn bình yên này , tôi nghĩ phải đi và xê dịch để cân bằng lại cuộc sống. 
Mưa Sài Gòn nhàm chán, vội vã và dễ đoán, chẳng có gì là kín đáo, mẫn cảm, bí ẩn ở những cơn mưa này. Con người sống như mưa, chỉ để tồn tại cũng như tháng sáu trời phải đổ mưa. Còn tôi thỉnh thoảng vẫn nhớ về đôi mắt ấy 

0

You might also like