Chào mọi người!
Mình vừa mới tạo blog này sáng nay, thức dậy nhưng vẫn còn năm trên giường và thật sự muốn viết gì đó lắm! Mình có 02 facebook, cái cũ bị hack và bán cho một bạn ngoài miền bắc (để chạy ads), rồi một ngày đẹp trời bạn ấy phản hồi tin nhắn trong messenger của mình. Anh này nói là vô tình mua account hết 50k và mong muốn được trả lại miễn phí. Có lẽ vì chiếc account cũ mình không chạy ads được vì đã dính gậy anh Mark một lần trước đó nên coi như vô dụng. Chiếc facebook mới của mình chỉ có vỏn vẹn hơn 100 friends, nhiều người trong số đó mình chưa hề gặp mặt ngoài đời, hoặc là những người bạn cũ lâu lắm không hỏi han gì nhau. Nhưng mình quyết định sẽ không ngồi add lại tất tần tật hơn 1000 friends của account cũ. Đôi khi tên ai đó có chấm xanh hiên lên trên messenger, và ta flashback những kỉ niệm với họ, hoặc bâng quơ một cái like, comments về bài viết của mình, ta cứ nghĩ mối quan hệ bạn bè vẫn tồn tại ở đó những thực sự nó đã thay đổi, trượt dài theo dòng thời gian.
Facebook đã thay đổi giao diện, thuật toán của nó đề biến mỗi người trở thành một khách hàng tiềm năng. Mục Note *ghi chú* bị bỏ mất, lượng content là video tăng lên vì độ engage với người dùng cao hơn, những bài posts dài chia sẻ cá nhân thì bị đánh đồng là đang cố ý bán gì đó, hàng loạt hội, nhóm quảng cáo sản phẩm, dịch vụ liên tục ngày đêm. Mình biết có nhiều bạn facebook như là một chiếc cần câu cơm vậy. Cảm giác như thời đại kim tiền ập tới, ai ai làm gì cũng có một mục đích, cũng muốn được sự chú ý. Nhưng thật sự cảm giác được kết nối với bè bạn, được chia sẻ góc nhìn, lát cắt thường nhật, những điều thú vị tủn mủm là một cảm giác an ủi, nhất là càng trưởng thành mọi mối quan hệ bạn bè vốn dĩ đã mỏng manh lại càng ít đi, và trong cái giai đoạn “ai ở đâu ở yên ở đó” thì nhu cầu được kết nối sâu, được hiểu, được lắng nghe lại càng mạnh mẽ. Đây cũng chính là lí do lớn nhất khiến viết tạo một thói quen mới – Viết – Để chia sẻ!
Thế thì mình sẽ viết gì?
Tất nhiên không phải là viết quảng cáo, Pr sản phẩm rồi :)) Nhưng cũng không phải là cứ gặp chuyện gì ngoài đường mình cũng điều viết lại. Những gì riêng tư nhất mình sẽ giấu kín hihi. Niềm đam mê viết với mình tất nhiên là có bị *truyền cảm hứng*, có thể phải nói tới cuốn sách gối đầu giường “Bốn Mùa, Trời và Đất” của Marai Sandor. Những ghi chép vụn vặt của ông về những sự vật, sự việc quan sát được với một góc nhìn ngạc nhiên thay lại phát khởi trong mình một sự thích thú mà dẫu có đọc lại hàng chục lần mình vẫn không cảm thấy chán! Đấy chính là nó, chỉ cần thay đổi góc nhìn một chút thôi, thì ta sẽ thấy thế giới ngoài kia kì diệu đến nhường nào. Hàng trăm cảnh trí, hàng triệu những sát na nhỏ xoẹt qua não bộ mỗi ngày với những cảm xúc đôi lúc không biết gọi tên như thế nào. Việc của mình là sẽ cố gắng lựa chọn những khoảnh khắc thật tâm đắc để kể lại, với một tinh thần trung thực với chính mình nhất!
Mình tên là Bửu Ý, một cái tên hán việt, chữ Hán: 宝(Bửu), 意 (Ý). Chữ Bửu được ghép bởi hai bộ, tượng trưng cho một vật quý (viên ngọc) được che đậy, cất giấu, vì vậy mang hàm ý chỉ sự quý giá. Chữ Ý được ghép bởi hai bộ 音 (âm) – âm thanh và tâm (心) – trái tim, tâm hồn, vậy hàm ý chỉ tiếng nói của trái tim, hoặc những suy nghĩ. Tóm cái quần lại có thể hiểu là Ba mình muốn đứa con có những suy nghĩ hay ho, đẹp đẽ!
Mình cũng mong muốn được giống như vậy mà thôi 🙂
0