Loading...

CHO ĐI LẠI TỪ ĐẦU – SOUL MUSIC LIVESHOW

Music in the dark, một buổi tối âm nhạc hoàn toàn trong bóng đêm. Năm ngoái mình lỡ hẹn vì đọc nhầm giờ bắt đầu. Năm nay nghe cái tên chương trình thôi là đã muốn mua vé rồi. Còn nhớ cách đây bảy năm, mình đi nghe một show nhạc tưởng nhớ nhạc sĩ Phạm Duy (lúc đó vừa mới mất) với anh Quý, và Kỉ Niệm với đoan video tự sự của ns Phạm Duy mở đầu khiến mình quá ấn tượng, từ đó đâm ra mê nhạc PD. Trên đường về anh Quý có hỏi mình là “em có biết khoé mắt có trăng sao nghĩa là gì không?” và giải thích luôn là người ngước nhìn và khóc làm nhoè ánh sáng. Về sau có người còn cắt nghĩa giai đoạn trước 45 còn mơ mộng về một lí tưởng cộng sản, thời còn “dễ khóc, dễ tin theo” của Phạm Duy. 

Cứ tưởng là nghe nhạc trong bóng đêm thì cũng phải có cây nến lấp lánh cho nó huyền hảo nhưng thực tế là tối thui, ngồi gần nhau cũng không thấy nhau. Chỉ còn đôi tai để cảm nhận không gian nên mình nghe rất kĩ, một ai đó gần bên đang sụt sùi như là khóc, ai đó hát thầm theo, và cả bạn hát thì bỗng dưng bị ho :)). Những bài hát cất lên như từ một nơi xa, một cảm giác đã từng nghe giai điệu ấy, đã từng thấy khung trời ấy hiện về rõ mồng một, như một thước phim tour chậm về một vài đoạn đời đã qua. 

Đêm nhạc được chia thành những chương nhỏ, những giai điệu gắn liền với quãng đời từ ấu thơ cho tới trưởng thành, và được dẫn dắt bởi những đoạn văn, thơ (giọng ai quen quen). Ở đoạn đầu, mình thấy hình ảnh nông thôn Việt Nam khắp nơi, giai điệu từ miền bắc cho tới miền nam, có lẽ đó là chủ ý của ban tổ chức nhằm khơi gợi sự đồng cảm từ phía khán giả, vốn lớn lên gắn liền với những “đường làng quanh co” hay ” tiếng nước dưới chân đê”… 

Đoạn hai khi đã đủ tuổi cho những chớm nở nhung nhớ, bồi hồi, khắc khoải về tình yêu. Bạn nữ nào hát Trưa Vắng hay quá, tới lúc ra về mình vẫn còn ê a “vẫn biết mây trời bay là bay đi mãi…” và tiếng piano đệm rất touchy, lúc đèn sáng và mọi người được giới thiệu, anh bạn đi cùng quay qua bảo là một nghệ sĩ piano khiếm thị… 

Vẫn có một số bài mình nghe lạ tai, ấn tượng nhất là điệp khúc Cũng Sẽ Chìm Trôi, Chảy Đi Sông Ơi với tiếng trống đệm, trong đêm không nhìn thấy người chơi trống, cũng vì vậy không dự đoán được âm thanh phát ra. Tiếng trống này từ nhạc cụ gõ duy nhất, cho tới giữa show thì vang lên tạo một nhịp điều dồn dập và khiến mình phải nhún nhảy theo. 

Đoạn kết ban nhạc hát lại Kỉ Niệm và những chú chim yêu đời lại cất lên, mình thì lại nghĩ tới bài thơ của Nguyễn Duy “ta đi trọn kiếp con người

cũng không đi hết mấy lời mẹ ru” 

Một đêm nhạc thật đẹp, nhỉ 

🙂


Repost lại cái hình một năm về trước, lúc chưa bị dính ngải heo như bây giờ

0

You might also like