Loading...

HÀ GIANG – ĐỈNH NÚI LÃNG QUÊN

The past beats inside me like a second heart

Đang ngồi yên lành thì thấy hình tây bắc mùa thu, lúa đã ngả vàng. Gọi điện lên anh em La Chí ở Hoàng Sù Phì thì bảo là đã gặt 30/70 rồi tự dưng lại muốn đùng đùng bỏ đi, chẳng biết đến được cái nơi chốn thèm khát ấy thì lại đâm tiếc nhớ saigon hay không.

Mùa thu vùng biên giới, người và cảnh thật là hết chỗ trữ tình. Trên các triền núi nắng hanh như rây bột nghệ, và đá núi lượn chạy như xô bồ những con sóng đời đời không chịu tan. Nếu ở nam bộ người ta hay dùng Châu Thành vốn có nghĩa là một vùng đất đã lập thành phố phường, dân cư đông đúc để đặt tên cho các huyện, thị trấn thì ở vùng rẻo cao không biết bao nhiêu nơi gọi là cổng trời. Trong những giấc mơ thỉnh thoảng mình lại thấy cổng trời, nơi trời và đất gặp nhau, chẳng phải đang trong một chuyến chu du thiên hạ mà là một cuộc hành hương về với bản- thể -tôi. Người nhật có từ Boketto ぼけっとhiểu là nhìn vào khoảng không trước mặt thật lâu và không nghĩ gì, còn người Đức thì có từ Waldeinsamkeit hiểu là cảm giác cô đơn và kết nối đặc biệt với thiên nhiên khi ở một mình trong rừng. Những thứ phức cảm ấy, hẳn không chỉ mình ta nếm qua, vẻ đẹp của sự tĩnh lặng, trống rỗng, phóng tầm mắt lồng lộng vào những đường chân trời lô xô, nhấp nhổm phía đằng xa. Đã có nhiều lúc, mình là một cái bóng lẻ tẻ sắc cạnh in hằn lên cái chân trời đó, bóng mây thì thừa mà lại thiếu hẳn bóng con người.

“Xa loài hoa ấy, xa ngọn núi ấy

Nơi mà em chưa đi tới

Xa dòng sông ấy xa điệu nhạc ấy

Nơi mà em chưa bước tới.”

– Đỉnh núi lãng quên – Đỗ Bảo

Mình đang nghĩ về đỉnh núi lãng quên khi quẹo vào một làn sương mù dày đặc, trên những triền núi, những vệ cỏ và con đường phía trước biến mất, thỉnh thoảng một vài tán cây khẳng khiu đen ngòm hiện lên, mọi thứ rơi vào tịch mịch, thời gian trôi chậm đi và âm thanh còn lại duy nhất báo hiệu ta vẫn đang hiện hữu là tiếng bánh xe đằm đằm gõ lên mặt đường. Một sát na vụt qua phát khởi những ý niệm về thành phố ta đang sống vẫn đang vận động sao mà phi lý quá, và rồi những khuôn mặt người hiện lên chớp nhoáng dần mờ đi, trôi tuột vào thinh không. Bỗng từ phía trước đèn pha của xe ngược chiều xé toạt làn sương dày đặc, ánh sáng vàng le lói chạy dọc trục đường pha thẳng vào mặt kính cận mù mịt những giọt sương, phải vừa chạy thật chậm vừa liên tục lấy tay vuốt đi những vệt loan mờ ảo trước mắt, bên trái là vách núi đá cheo leo dựng đứng bên phải là vực thẳm. Quá khứ hay là vị lai, những suy nghĩ vu vơ biến mất chỉ còn ta ở hiện tại và cầu mong qua đỉnh đèo này mây sẽ tan đi nhanh thôi. Buổi trưa dừng chân ở góc ngã ba từ Xín Mần đổ dốc xuống, rẽ trái tiếp tục đi về hướng nam khoảng 20km là Bắc Hà như dự định nhưng ta còn khối thời gian để di chuyển và thế là quyết định rẽ phải đi thẳng lên phía bắc qua Simacai đến Mường Khương. Hồi lâu có người bạn thân hỏi rằng “nếu chọn giữa đường ngắn mà chông gai, hay đường dài mà bằng phẳng để đi, thì chọn con đường nào?” thì bây giờ mình chọn đường dài và không hề biết phía trước là bằng phẳng hay chông gai, dù gì đi nữa cũng sẽ đi 🙂

“Another turning point,

a fork stuck in the road

Time grabs you by the wrist,

directs you where to go

So make the best of this test and don’t ask why

It’s not a question, but a lesson learned in time

It’s something unpredictable,

but in the end it’s right

I hope you had the time of your life”

Time of your life
0

You might also like