Loading...

Midnight Dinner

Phim Middle Dinner

Midnight Dinner, một series kể về những câu chuyện trong một quán ăn nhỏ nằm trong một con hẻm đâu đó ở Shibuya, Tokyo, một khu mua sắm, giải trí sầm uất giữa thủ đô. Quán mở cửa từ 12h đêm cho tới 7h sáng hôm sau, khung giờ mà Ted trong HIMYM bảo là nên đi ngủ bởi vì những quyết định sau hai giờ sáng sẽ không còn được sáng suốt. Chính sự “không sáng suốt” phần nhiều cảm tính ấy có những duyên lành phát khởi tình cờ và những câu chuyện thú vị được chia sẻ, vốn chẳng dễ dàng gì được lắng nghe nơi công sở. 
Một điểm thú vị là những góc quay bên ngoài quán, đạo diễn cố ý hướng góc máy qua quán rượu bên cạnh, khách làng chơi đi vào, tạm biệt những tiếp viên nữ xinh đẹp. Sự phổ biến của “công nghiệp tình dục” ở mọi ngóc ngách như một nét tương phản cho những câu chuyện thâm trầm quay quanh bàn ăn mà một vài vị khách cũng tham gia vào sex industry này, một cô gái phục vụ quán bar người Hàn, một nam diễn viên phim cấp ba, một nữ vũ công. 


Mỗi một tập là một món ăn khác nhau, được chế biến theo yêu cầu thực khách. Mình vốn dĩ bị ám ảnh bởi sự cầu toàn quá mức của người Nhật, để thành đầu bếp chế biến sushi người ta dành ba bốn năm chỉ để học nấu cơm sao cho ngon, vài năm nữa học cắt sashimi sao cho lát nào trọng lượng cũng phải bằng nhau, và tuyệt nhiên nữ giới không ai có thể làm đầu bếp chế biến sushi vì khẩu vị bị thay đổi theo period… Tuy nhiên những món ăn trong series này hoàn toàn đơn giản, chẳng cầu kì và ai ai cũng có thể làm tại nhà. 
Mình có đọc đâu đó về nghệ thuật trà đạo ở Nhât. Phòng trà nguyên thuỷ tinh thần wabi – sabi, nhỏ hẹp, làm bằng cây lá thô sơ, ấm chén cũng chẳng phải hàng mỹ nghệ. Ở đó, dù cho là kẻ lắm tiền, người địa vị cao trong xã hội, hay một người nông dân đều phải cúi xuống bước vào, bỏ lại những quy chuẩn xã hội đặt lên, trong sự thanh bần tìm lại sự kết nối với chính mình. Cái quán meshiya trong series này cũng nhỏ xíu, đồ đạc đơn giản, và có lẽ những vị khách cuối đầu chui vô đấy đối diện với món ăn cũng có được những phút giây suy ngẫm về cuộc đời của mình. 
Ai đã đọc cuốn Điều kì diệu của tiệm tạp hoá Namiya chắc sẽ thấy Master (chủ quán ăn) giống như ông chủ tiệm tạp hoá, cũng lắng nghe và đáp trả những vị khách tìm tới mình bằng những món ăn nóng hổi kia. Làm việc với con người quả thật khó đoán, giá như ngồi với cái máy tính kết quả như thế nào ta dễ dàng định lượng được. Nhưng nghề nghiệp cũng dạy cho ta cách lắng nghe và tin vào lòng tốt ở xung quanh mình. Còn gì tuyệt vời hơn cho một chủ quán ăn khi một người xa lạ trao cho ta niềm tin bằng những nỗi niềm riêng tư, bằng tình bằng hữu!

0

You might also like